Bạch tuyết

Con gái của mẹ, ngày con được sinh ra, tất cả các loài chim trong rừng thì thầm gọi tên con: "Bạch Tuyết".

Con à, mẹ tự hào khi con lớn lên từng ngày, trở thành hóa thân của cái đẹp được truyền tụng.

Nhưng con phải nhớ rằng, chúng ta luôn cai trị đất nước này bằng trí tuệ và sức mạnh, ngoại hình đẹp cũng chỉ là một loại hình thức của sức mạnh.

Chiến thắng thực sự là dùng sức hấp dẫn thiên bẩm của con, cổ vũ cho tinh thần chiến đấu của người dân của con, dẫn dắt họ cùng tiến về phía trước với con.

Một ngày nào đó, sinh mệnh của chúng ta sẽ đến điểm cuối, còn con sẽ lên ngôi vua.

-Mẹ của con

Alice

"Ngài Thỏ, Ngài Thỏ, bố mẹ của Alice đi đâu rồi ạ?"

"Ngài Thỏ, ba mẹ của Alice đã đi đến một nơi rất xa. Nhưng tại sao ba mẹ đi xa vật mà không đưa Alice đi cùng ạ?"

.....

"Mèo Cheshire, mèo Cheshire, ai cũng nói rất bận, rất bận. Nhưng rõ ràng là họ đang uống trà nói chuyện, họ đang bận rộn vì những việc này sao? Nếu Alice tổ chức tiệc trà, họ sẽ tới tìm Alice chơi cùng chứ?"

.....

"Mad Hatter, Mad Hatter, rõ ràng Alice đã cẩn thận chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ, tại sao mọi người không đến dự tiệc trà của Alice?"

"Mad Hatter, Mad Hatter, hóa ra mọi người đều thích chơi trò trốn tìm. Hôm nay mọi người chơi trò trốn tìm với Alice rất hăng hái. Nếu chơi vui, mọi người sẽ đến tiệc trà của Alice, đúng không?" Nếu vậy..."

.....

"Các cậu hãy đến đuổi tớ. Đến bắt tớ.....Hãy chơi với ta."

Pinocchio

Khi còn nhỏ, tôi đã từng xem một buổi biểu diễn múa rối ở hội chợ thị trấn, khiến tôi không bao giờ quên.

Một cô gái mặc quần áo sặc sỡ bước lên sân khấu thô sơ của chọ, cõng trên lưng một con rối mặc áo choàng, trông khá kỳ dị. Thoạt nhìn, con rối này có vẻ được làm khá ẩu, nhưng khi quan sát kỹ hơn, có thể thấy nhiều chi tiết được chế tác cực kỳ tinh xảo, vô cùng khéo léo.

Khi cô gái nhẹ nhàng nhảy múa, con rối bay lên khỏi lưng cô gái, lơ lửng phía sau cô. Trên người con rối có một số sợi dây nối với cơ thể cô gái, khi cô gái nhảy sẽ tạo ra những chuyển động tương ứng, giống như con rối đang điều kiển từng động tác, từng cái nhíu mày, nụ cười của cô gái. Mặc dù điệu nhảy của cô gái vô cùng đẹp mắt, nhưng cảm giác quái dị lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng. Khi kết thúc bài hát, con rối lùi lại phía sau cô gái bất động, im lặng bỏ đi, trong khi cô gái còn đang thu tiền của người xem.

Sau 20 năm, tôi lại nhìn thấy con rối xấu xa đó và một cô gái trông giống năm xưa. Mặc dù lý trí bảo với tôi người phụ nữ chắc hẳn là con gái hoặc đệ tử của cô gái năm xưa, nhưng trực giác lại mách bảo tôi cô ấy chính là cô gái đó.

Có lẽ là tôi đang nghĩ quá nhiều

Cô gái quàng khăn đỏ

Monnie là một cô bé đặc biệt, cô có một đôi tai sói.

Vì đôi tai sói, người trong làng đều gọi cô là con gái của người sói, sức mạnh tự nhiên và tính khí hung bạo của cô lại càng khiến dân làng tin vào phỏng đoán này. Mỗi khi Monnie xuất hiện trong làng, luôn có người chỉ trỏ, thì thầm về đôi tai cô.

Vì vậy, bà ngoại đã tặng cô một chiếc mũ nhung đỏ để che đi đôi tai của mình. Kể từ đó, Monnie luôn đội chiếc mũ màu đỏ này mọi lúc mọi nơi, lâu dần mọi người bắt đầu gọi cô là Cô Bé quàng Khăn Đỏ.

Để tránh những lời đồn đại, Cô Bé quàng Khăn Đỏ phải sống một mình trong túp lều ở bìa rừng, chỉ về làng khi thăm bà ngoại.

Một hôm, Cô Bé quàng Khăn Đỏ về làng thăm bà ngoại, thì phát hiện bà ngoại đã biến mất, nhà cửa bừa bộn, Cô Bé quàng Khăn Đỏ thỉnh cầu dân làng về tung tích của bà ngoại, dân làng đều nói bà của cô bé đã bị một người sói trong rừng bắt đi. Và giễu cợt nói: "Đi cầu xin đồng loại của mình đi, biết đâu sẽ trả lại xương cốt của bà ngoại cho cô".

Cô Bé quàng Khăn Đỏ cắn chặt môi, nắm chặt con dao chặt xương trong tay, quay người rời khỏi làng, đi sâu vào rừng, đầu không ngoảnh lại.

Cô Bé Bán Diêm

"Thưa ông, thưa bà, hãy mua diêm giúp con ạ."

"Xin hãy làm việc từ bi. Mua một hộp diêm giúp con ạ. Con đã không ăn gì 3 ngày nay."

Trên nhữn con đường phủ đầy tuyết trong thành phố, người đi đường hối hả qua lại, không ai vì tiếng van xin đáng thương mà chậm lại.

Trời tối dần, trên đường không còn bóng người đi lại. Maggie co ro trong góc của con hẻm phía sau, hy vọng rằng thùng rác bên cạnh sẽ ngăn được nhiều gió lơn.

Maggie quẹt một que diêm, ngây người nhìn ngọn lừa nỏ, cố gắng hết sức để lấy thêm nhiệt từ ngọn lửa nhỏ ấy, nhưng ý thức của Maggie vẫn không tránh khỏi cơn buồn ngủ.

Trong lúc ngẩn ngơ, ngọn lửa biến thành màu xanh lam, một giọng nói trầm cất lên, hỏi: "Bạn có lạnh không?"

"Vâng, thưa ngài. Tôi lạnh quá." Maggie thì thầm.

"Vậy thì hãy đốt một ngọn lửa lớn hơn, ngọn lửa sẽ sưởi ấm cho bạn."

"Vâng, thưa ngài."

Ngọn lửa của que diêm lan tỏa hơi ấm đến bộ đồ cũ mỏng của Maggie, như thể đã khoác cho Maggie một chiếc áo khoác rực lửa.

"Thật ấm áp." Trên mặt Maggie lộ ra nụ cười vui vẻ, cô chạm vào nơi nào, nơi ấy sẽ thắp lên ngọn lửa hừng hực.

"Đốt một đống lửa lớn lên, mọi người cùng sưởi ấm nào."

Lọ Lem

Dân chúng: Cô Bé Lọ Lem, cô có biết tội không?

Cô Bé Lọ Lem: Tội gì?

Dân chúng: Cô hát to, vẽ nguệch ngoạc khắp nơi. Cô đi đi về về một mình, suy nghĩ kỳ quái. Cô là Cô Bé Lọ Lem và mãi mãi là Cô Bé Lọ Lem.

Cô Bé Lọ Lem: Thật sao? Cô Bé Lọ Lem nổi loạn? Các bạn gọi tôi như vậy, còn nghĩ tôi sẽ bị tổn thương. Cô Bé Lọ Lem bất trị? Cô đơn, thất bại, điên rồ là suy đoán của mọi người về tôi. Những lời thì thầm của mọi người, mỗi lời nguyền rủa sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn, chọc giận các bạn là điều tôi muốn, mọi người muốn gì ở tôi?

Dân chúng: Cô bỏ qua các quy tác, không bao giờ cúi đầu. Cô là người đầy rẫy, mơ mộng hão huyền. Quần áo rách rưới, nữ hoàng cống ngầm, tại sao không hiền lành làm Cô Bé Lọ Lem?

Cô Bé Lọ Lem Loại người như các ngươi mà xứng đáng đánh giá ta ư. Ai là kẻ hoang đường trên tế giới này, vẻ ngoài hào nhoáng nhưng đã giở những thủ đoạn gì? Lạnh lùng, vô tình, lúc nào cũng ngụy trang. Lúc nào cũng để tâm đến trang phục trên người. Tôi rất vui vì không giống bất kỳ ai trong số các bạn. Ngay cả trong rãnh nước, tôi muốn mình phải rực rỡ.

Dân chúng: Tại sao cô phản kháng? Hãy tuân theo số phận của cô, cuối cùng cô sẽ trở thành vương phi, đứng trên vạn người.

Cô Bé Lọ Lem: Lễ phục? Tôi sẽ phá bỏ cái lồng giam tuyệt đẹp. Vương phi? Thú cưng ngoan ngoãn thì có gì phải hung hăng. Hãy để nước bọt của bạn bay, tôi sẽ chỉ sống là chính mình.

Game